Chương 14

Trở Về Năm 1994

7.063 chữ

03-05-2023

Nghe tiếng kêu thất thanh của Thủy, Kiều Anh ném văng đám lá dứa ra rồi chạy thục mạng về phía bờ ao.

Đứng ở bờ bên này Kiều Anh có thể thấy rõ toàn cảnh dưới nước.

Nhìn hai thân ảnh nho nhỏ đang vùng vẫy dưới ao, chân Kiều Anh muốn nhũn ra.

Ai có thể nói cho cô biết, hai người đáng lẽ không có mặt ở làng lúc này, tại sao có thể cùng ngã xuống ao thế kia.

Cô cảm giác vận mệnh đập vào mặt mình vậy.

Rất nhanh Kiều Anh bình tĩnh lại, cô nhìn xung quanh ao không thấy một bóng người.

Thấy bên cạnh Thủy đang sốt ruột nhìn mình cô bình tĩnh ra lệnh: "Cậu đi nhanh gọi người lại đây! Càng nhanh càng tốt!" Chưa dứt lời cô đã lấy hết sức bình sinh chạy về nhà Hoa.

Làng cô gần sông lại nhiều ao nên trẻ em lớn lên ở đây hầu như ai cũng biết bơi.

Kiều Anh cũng không ngoại lệ, cô không những biết bơi còn bơi rất giỏi.

Nhưng để cô bơi từ bờ bên này sang bên kia thì đuối sức mất, đến lúc đó người không cứu được mà chỉ thêm một người chết mà thôi.

Chạy bộ trên đường sẽ tiết kiệm sức lực hơn.

Đến cổng nhà Hoa cô cũng không gọi cửa, quen cửa quen nẻo kéo chốt cửa ra lao thẳng đến sau nhà.

Kiều Anh bớt chút thời gian nhìn một vòng không thấy người lớn nào trong nhà cả.

Tiện tay lấy luôn chiếc thau nhựa cạnh sân giếng mang theo.

Đến nơi thấy hai chị em Hoa đang quấn lấy nhau, có xu thế chìm xuống.

Kiều Anh vội vàng ném chiếc thau về phía Hoa hét lên: "Bám chặt vào chiếc thau, nhanh lên!"

Có lẽ nỗ lực muốn sống khiến Hoa cố ngoi đầu lên bám lấy thau.

Nhưng sức giãy giụa của thằng em Hoa cũng không nhỏ, chiếc thau nghiêng qua nghiêng lại chẳng mấy chốc đã đầy nước rồi chìm xuống.

Mất vật đu bám hai chị em Hoa cũng chìm xuống theo.

Nhưng chỉ chốc lát này cũng đủ thời gian Kiều Anh lao xuống nước bơi về phía bọn họ.

Kiều Anh không bơi về phía trước Hoa mà vòng về phía sau lưng.

Một tay giữ thăng bằng một tay cô ôm sát Hoa vào người mình.

Kiều Anh lấy tay nâng cằm Hoa lên khỏi mặt nước cho Hoa có thể thở.

Lúc này em trai Hoa lâm vào nửa hôn mê trạng thái, không còn giãy giụa nhưng tứ chi vẫn quấn lấy Hoa.

Kiều Anh thấy cảnh này, cô chỉ muốn khóc.

Cô không biết cứu ai.

Cuối cùng cô lựa chọn mạo hiểm, lặn xuống nước dùng sức mình đẩy hai chị em Hoa lên cao.

Rồi nhanh chóng ngoi lên vòng tay vào cổ hai người bơi vào bờ.

Nhưng rốt cuộc Kiều Anh mới sáu tuổi, bơi gần đến bờ cô đã đuối sức.

Nhìn tình trạng em trai Hoa không được tốt lắm, cô không nhanh lên chắc bạn này sẽ xuống địa phủ báo danh mất.

Nghĩ vậy, Kiều Anh lại cắn răng bơi tiếp.

Cuối cùng cô cũng thành công đến bờ.

Nhưng cô lại không đẩy được hai người lên bờ vì thành bờ ao nhà Hoa được xây quá cao.

Gạch đá ngâm lâu ngày trong nước giờ đã bị rêu bám đầy trơn trượt nữa.

Thử mấy lần đều không đẩy được người lên Kiều Anh cũng nản.

Thời gian không đợi người, Kiều Anh vẫn quyết định đẩy em trai Hoa lên trước.

Cô trước buông Hoa ra rồi nhanh chóng kéo em trai Hoa ra khỏi người Hoa.

Em trai Hoa nhẹ cân hơn nên dễ dàng nâng lên thành ao.

Cô còn chưa kịp vui vẻ đã bị Hoa quấn chặt lấy cô.

Kiều Anh chỉ muốn chửi má nó, thành ao kia Hoa không bám, quấn lấy cô làm gì?

Kiều Anh bực mình dùng sức tránh thoát Hoa.

Chỉ tiếc Hoa không biết lấy đâu ra sức lực ôm chặt lấy cô không chịu buông.

Cô càng giãy giụa càng chìm sâu xuống đáy ao.

Còn tiếp tục chìm xuống, có lẽ hôm nay cô và Hoa sẽ thành thức ăn cho cá.

Đang không tìm được cách thoát thân, bỗng nhiên có một bàn tay xuyên qua làn nước tinh chuẩn bắt lấy tay cô kéo lên.

Kiều Anh không thể tin nổi nhìn mẹ cô đang cúi rạp người xuống giữ chặt tay cô.

Mà Hoa lúc này vẫn như bạch tuộc vậy đu bám trên người cô.

Mẹ cô tuy làm quen việc nhà nông tay chân đều rất khỏe, nhưng ở tư thế này cũng khó kéo được hai người cùng lên.

Cũng may bố cô không biết từ lúc nào đã bơi tới bên cạnh cô.

Hai vợ chồng hợp lực mang cô với Hoa lên bờ.

Vừa thoát khỏi heo đồng đội, Kiều Anh còn chưa kịp thở dốc.

Đã thấy bà nội Hoa không biết từ xó xỉnh nào xông tới ôm em trai Hoa khóc rống lên.

Lúc này đội cứu viện cũng khoan thai tới rồi.

Mấy người có kinh nghiệm nhanh chóng tiến hành sơ cứu.

Kiều Anh trơ mặt nhìn họ đặt hai chị em Hoa lên đùi với tư thế nằm sấp.

Một tay nâng đầu một tay ấn ở sau lưng.

Ấn được một lúc Hoa hộc ra nước rồi thở trở lại.

Còn em trai Hoa vẫn không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào.

Mấy người sơ cứu cho em trai Hoa đều lắc đầu.

"Không cứu được." Bà nội Hoa ôm cháu gào khóc lên.

Kiều Anh vội đứng lên, nhưng bị mẹ cô giữ chặt tay không cho đi.

Kiều Anh hiểu mẹ cô lo lắng điều gì, nhưng cô vẫn muốn nỗ lực thử một lần.

Dù sao thằng bé kia là cô vất vả lắm mới mang được lên bờ.

Không thể để thằng bé chết được.

Lại vào lúc này y tế xã chạy tới, ông ta vội vàng đặt em trai Hoa nằm ngửa kiểm tra mạch đập rồi tiến hành hô hấp nhân tạo.

Tất cả mọi người xung quanh đều im lặng đứng nhìn.

Phải ép tim đến lần thứ ba, em trai Hoa mới bật khóc lên.

Tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, bà nội Hoa ôm em trai Hoa lên cảm ơn rối rít.

Không ai để ý tới một nhà ba người ướt đẫm xám xịt ngồi ở bờ ao.

Thấy hai chị em Hoa đã tỉnh, bố mẹ Kiều Anh cõng cô về nhà.

Trên đường về, bố mẹ Kiều Anh không nói một lời nào.

Kiều Anh biết mưa gió sắp tới với cô rồi.

Lần này một bữa măng xào thịt chắc chắn cô không thể tránh thoát.

Về nhà mẹ cô bảo chị cô đun nước nóng.

Bà muốn đích thân tắm rửa cho cô.

Mọi lời phản đối của cô đều bị phủ quyết.

Cuối cùng Kiều Anh vẫn bị mẹ cô lột sạch ấn vào thau tắm.

Mắt mẹ cô tuần tra từng chỗ bầm tím trầy xước trên người cô.

Sau đó trừng mắt lên nhìn cô nói: "Mẹ chưa từng thấy có ai cứu người mà như tìm đường chết như con." Lúc hai vợ chồng bà chạy đến bờ ao nhìn thấy con gái mình bị dìm chìm nghỉm ở dưới ao.

Vợ chồng bà sợ đến muốn vỡ cả tim gan.

Chồng bà còn mất bình tĩnh nhảy luôn xuống ao để đi cứu.

May mắn tổ tiên phù hộ hai vợ chồng bà tới kịp.

"Con có biết con mà có mệnh hệ gì thì bố mẹ sẽ đau lòng thế nào không?" Mẹ Kiều Anh kìm nén nước mắt cuối cùng cũng trào ra.

Kiều Anh vội vàng ôm lấy cổ mẹ cô nhận sai: "Con biết con sai rồi.

Lần sau con sẽ không thế nữa."

"Biết sai chỗ nào không?" Bà lần này phải giáo dục lại con bà.

Mấy cái tuổi ranh mà làm mộng anh hùng đâu.

"Con không biết lượng sức mình, không nhớ lời dặn dò của mẹ." Còn ảo tưởng sức mạnh, nghĩ mình trọng sinh có thể thay đổi được tất cả.

Nhưng sự thật lại cho cô một cái tát, cô chỉ là một người thường không hơn không kém.

Thấy tâm trạng của Kiều Anh hạ xuống, mẹ cô hoang mang bà còn chưa làm cái gì nha! Sợ Kiều Anh còn nhỏ không hiểu được cái gì nên làm cái gì không nên làm, bà nói: "Mẹ biết khi đối mặt với hoàn cảnh như vậy ai cũng sẽ lựa chọn cứu người.

Nếu con lớn thêm mười hai mươi tuổi mẹ sẽ không trách con mà còn khen ngợi con nữa.

Nhưng con mới sáu tuổi, mẹ không tán đồng con xuống ao cứu người.

Như hôm nay Thủy làm được rất tốt.

Biết gọi người đến cứu.

Rất đáng để khen ngợi." Kiều Anh chỉ biết gật đầu.

Thấy Kiều Anh ngoan ngoãn nghe dạy bảo mẹ cô cũng hài lòng.

Nhưng tội đánh có thể tha nhưng phạt bà vẫn phải phạt.

Thế cho nên, chờ Kiều Anh ăn cơm xong đã bị mẹ cô phạt ra ngoài vườn liên lạc cảm tình với cây mít!.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!